Kịch ngắn, một màn, một cảnh
Một buổi trưa, jữa tháng Tư, tại nhà của Louis
TIM: (Đầy cửa bước vào, ngồi xuống gế). Xong! Liz đi rồi! Cái jì cũng jà!
LOUIS: Cái cây trong vườn của tôi còn non, chưa jà.
TIM: Cây Fong?
LOUIS: Cây Fong lá nhỏ, tám cạnh.
TIM: Liz trông jà!
LOUIS: Ừ!
TIM: Mười năm trước, Liz đi đứng còn uyển chuyển.
LOUIS: Lúc đó Liz chưa vào ngạch.
TIM: Có fải vì thế mà hồi đó cô ta ăn nói zịu-zàng?
LOUIS: Ờ! Ông nói ra … Tôi cũng có cảm jác thế.
TIM: Thay đổi bản-ngã – Persona!
LOUIS: Thêm cà-fê nữa?
TIM: Cảm ơn. Ngày nay Liz có nhiều trách-nhiệm?
TIM: Hay là đang trở về jà?
LOUIS: Xuân tháng Tư. Jó mát. Nắng đẹp!
TIM: (Vừa uống cà-fê vừa mở cuốn sách trên bàn). Tối qua cuồng-fong ở Oklahoma!
LOUIS: Con gái của Don và ja-đình cô ta ở đó!
TIM: Nge Don nói cô ta mới có cháu đầu lòng.
LOUIS: Ở xứ cuồng-fong!
TIM: Bỏ mẹ!
LOUIS: Đời sống sinh-lí của ông ra sao?
TIM: Bắt đầu suy-thoái.
LOUIS Jã jò cho lắm!
TIM: Còn ông?
LOUIS: Cũng bắt đầu suy thoái.
TIM: Đàn bà có suy-thoái không?
LOUIS: Họ có “jã jò” đâu mà suy-thoái!
TIM: Tôi đã đọc bài ngiên-cứu của ông về Empathy đăng trên IJOAIS, Rất hay!
LOUIS: Cám ơn ông!
TIM: Vườn ông có mùi hoa thơm. Cây jì thơm thế?
LOUIS: Cây BEE!
TIM: BEE?
LOUIS: Đấy là lối nói của riêng tôi, vì con ong mê hoa đó.
TIM: Cuốn sách này Le Boujoum, ông đang đọc có một câu ông tô mầu để nhớ?
LOUIS: A!
TIM: “Đi mau lên nữa. Iên-lặng mà đi. Không zung thứ bất kì lỗi-lầm nào nữa. Ai thèm ca tụng tình thương nhân-loại của chúng mình. Chúng ta sẽ chỉ như cái cốc thủy-tinh vỡ tan trên mặt đất mà thôi.”* Chua chát!
LOUIS: Định-mệnh con người zo xung-đột mà ra. Í-niệm Bi-kịch của Hi-lạp là zo sự tranh chấp jữa Tỉnh-thức và Đam-mê.
TIM: (Để sách xuống. Cầm cái flyer trên bàn, nhìn Louis) Ông có thích đầu-tư không?
LOUIS: Đầu tư? Đó cũng là định-mệnh của con người.
TIM: Ông thích đầu-tư? (Zơ cái flyer lên).
LOUIS: Cuộc-đời của tôi đã là một đầu tư qúa lớn rồi!
TIM: Thôi. Tôi fải về để đón bà xã từ Denver tới fi-trường khoảng bốn jờ chiều.
LOUIS: Vậy thì tôi không zám ép ông ở lại. Trời đang nồi jó.
TIM: (Đứng zậy bắt tay Tim). Cám ơn ông. Bữa cơm nào ông cho cũng ngon.
LOUIS: Cám ơn ông chứ! Không có ông và Liz đến làm sao tôi có zịp ăn gà rô-ti.
(Họ cùng cười vang). Cảm ơn tình bạn của chúng ta.
(Tim đi rồi, Louis cầm cái flyer, ngồi xuống gế cạnh cửa ra vào. Lưng quay về khán-jả)
LOUIS: (Một mình). Thật đấy! Hai chữ “tình-bạn”, trong í-niệm, thì bền-bỉ như fương-trình E = MC2. Nhưng con người không vĩnh-viễn như những fương-trình. Hai mươi lăm năm nay, mỗi khóa-học tôi mời ông đến ăn trưa ít nhất hai lần. Cứ cho là hai lần. Như vậy, một năm tôi đãi ông bốn lần. Vị chi là 90 lần. Lần nào ông cũng vui vẻ đến, nói cười, nắng cũng như mưa, và chưa bao jờ mang theo một hộp bánh hay một két bia. Tôi mừng lắm. Trong thâm-tâm tôi chỉ muốn ông vui lòng đến, với một cái bụng đói meo và cái miệng thèm ăn. Đừng mang jì cả làm bận lòng tôi. Lần nào tôi củng khấn thầm là ông vui vẻ nhận lời và ăn thật hạnh-fúc, no say. Tôi đã khấn 90 lần. Ông đã no say 90 lần, và còn nhiều nữa, zù chúng ta không vĩnh-viễn như những fương-trình.
TIM ạ! Trong iên-lặng, tôi ví trần-jan là cuộc đời. Như vậy cuộc-đời là fong-cảnh, trong đó có những người như tôi – như tôi đã nói đôi lần – là những cô-hồn vất-vưởng, já-áo, túi-cơm – nhưng không xin của ai. Tôi chỉ mong cuộc đời không có cuồng-fong. Cho nên, trông ông ăn ngon, cười nói và đứng cạnh tôi khiến tôi cảm thấy iên-lòng.
Này TIM. Đôi khi tôi có cảm-tưởng bấp bênh là nếu có một biến-cố lạ lùng về cuộc-sống ở thế-jan này. Lúc đó, tôi đứng lại một mình, trong fong-cảnh này, nhìn ông và xã-hội của ông, đi về một fong-cảnh khác, xanh tươi bát-ngát.
Thật đấy! Sau ba mươi năm zạy học, tôi có gần nửa triệu Mĩ-kim trong 401 K, - nếu tôi về hưu, mỗi tháng tôi nhận được ít nhất 2 ngàn. Zư săng để sống. Nhất là lại sống một mình. Ông vừa hỏi tôi có thích đầu-tư không. Và tôi đã trả lời rõ rệt. Tôi thích cái flyer đầu-tư này – chỉ vì in rất đẹp nhưng hoàn-toàn ảo-tưởng. Năm xửa năm xưa, ở một nơi hoang-vắng xa-xôi, tôi mơ ước cầm trong tay Thông-hành của Mĩ. - Đi đâu? Đi tới thiên-đàng như Lévinas có lần mơ-tưởng.
Tôi tên là Louis Amsterdam. Còn cái tên nào khác, từ thủa ra đời, nó đã chết băm rồi.
Jó đang lên! Tim Gallagher! Lái xe cẩn-thận nge cha. Rồi mùa Thu tới, ăn nhậu với nhau.
MÀN
(April 14, 2012)
*Zịch thoát từ Le Boujoum của Cung Giũ Nguyên: “Marchez plus rapidement et en silence. Nous ne tolérons plus aucun désordre supplémentaire. Notre esprit d’humanité n’a pas été récompensé. Nous nous briserons comme du verre.” (p.154).
0 nhận xét:
Đăng nhận xét